Vào sục cốc nước cho cuộc đời tươi đẹp, anh chị ơi!
Đôi nam nữ nghe thấy, họ phì cười. Nhưng... họ rủ nhau vào thật. Cô gái trạc tuổi chị hai nhà nó giơ ngón út ra hiệu cho tài xế của mình đánh xe con lên vỉa hè.
-Anh bán hàng khéo thật đấy! Em vào một lát rồi ra! Ok!
-Ok! Giọng nó ngọt như kẹo kéo (thứ kẹo đã đi cùng tuổi thơ của nó với những câu dao tục tĩu, quen thuộc - kẹo kéo có nốt chân ruồi, ăn vào đau bụng, dí... vào mua)
Đô mươi phút sau, cùng 3 người nữa ra, trò chuyện 1 lúc, nó mới biết họ vào trong tòa nhà Keangnam này để mua lại 1 căn hộ trên tầng 65.
Họ nhai 6 kẹo cao su, uống 3 cốc trà chanh! Cậu thanh niên lấy thêm bao "Man trắng", rồi rút ra 500 ngàn đưa cho Cao, nó lắc đầu:
- Chết cha, tiền to đùng! Để em cchạy đi đổi tiền lẻ.
Người đàn ông đứng sau lưng Cao lên tiếng, giọng ỏn ẻn như gái mới về nhà chồng:
- Nghe bảo nghề bán nước, thu nhập còn gấp mấy lần lương công chức đấy chứ! Ông chủ cứ đùa em, ứ ừ...
- Hay thằng này bê đê - Cao nghĩ thoáng trong đầu.
-Dạ, dạ... vâng ạ! nhưng em toàn thấy công chức vào đây mua chung cư thôi! (Với tình hình Việt Nam hiện tại, chắc các bạn đều biết, lương công chức chắc chỉ đủ tiền cho việc chan cơm với nước mắm Chinsu, uống rượu cồn hay sắm 1 con wave tàu , tậu 1 cô vợ với cái giá 5, 7 chục thôi nhỉ!) Cao nói tiếp:
Em còn đang đi học, bán tí tối thôi, lại còn mất cả 1 đống tiền làm luật với các bác công an, mà yêu đương bây giờ cũng tốn kém lắm! Học phí, tình phí, cái gì cũng phí. Chán bớ đời!
Nói xong, nó lao vun vút đi đổi tiền lẻ ở quán nhà bà Nhỡ - cứ nhỡ là lại chạy sang quán bà. Nhưng khi quay lại, mồm há hốc, chả thấy ai ở đó, nó nghĩ ,“khéo mình gặp ma thì bỏ mẹ”. Cầm đống tiền lẻ trên tay, nó quyết tâm trả lại họ (nhưng đó chỉ là quyết tâm thôi nhé ! Sự thực thì... nó tiêu hết rồi!)
Cao vốn là con út trong một gia đình đẻ toàn vịt, tuổi thơ của nó cũng gặp lắm tai ương, nhưng đọng lại vẫn là những hồi ức đẹp ( Câu cá, bẫy chim, thả lưới ruộng; đánh giậm, kéo vó, hái trộm dưa...) bố mẹ chiều nó, chả cho nó làm gì hết! được cái, nó chịu khó ( hay sang hàng xóm làm hộ.)
Nhà nó ở sát đường 5, hay có tai nạn. Nhiều người ở đây có thói quen cắm đầu vào nhìn biển số xe của người bị nạn, mới đầu nó nghĩ , người dân quê mình có truyền thống ăn cắp hay sao ấy nhỉ? vì mắt của nhiều anh cứ đảo như bi. (không ngoại trừ ông trưởng phố Ga) Sau này nó mới hiểu, họ nhìn biển số là để kiếm quân đề đây mà! “Ồ, thật là cá tính, rồi sẽ đến lượt họ thôi!” Nó nghĩ vậy.
Cuối cấp 3, nó tập trung học. Kỳ thi đại học đến, nó quyết tâm đi thi, trong nó tràn đầy lý tưởng, tuy ngu nhưng cuối cùng nó cũng được 20 điểm. Nhưng, nó thiếu 0,5 (như chính cuộc đời của nó vậy.) Nó xét vào 1 trường khác.
Học với nhiều em xinh, gốc gác Hà Nội! Nó hẹn hò được với 1 em, vào 1 ngày đẹp trời, em nổi khùng với 1 người bán rau, rồi, em chửi “mẹ, bọn nhà quê!” Nó quay sang góp vui, “thế tổ tiên em có phải chui ra từ nhà quê không em?” em quay sang cho nó 1 phát tát, mà...tê tái lòng.
-Tốt nhất là... biến mẹ em đi - Rồi... em biến đi thật!
Hết năm thứ nhất, vì nhiều nguyên nhân, nó chạy sang học 1 trường khác, nó làm bí thư đoàn, công tác xã hội, sau kỳ thứ nhất, nó mới thật sự thẩm thấu với cái cuộc sống sinh viên, đó là 1 cuộc sống tràn đầy lý tưởng “nghèo rớt mồng tơi, nghèo rơi nước mắt”, “đầu ra chẳng thấy, đầu vào thấy chăng?”
Làm mấy cái công việc lý tưởng, lý trưởng kia, nó cũng đã tìm ra 1 chân lý ở đời “hơn ghen, kém ghét, bằng khinh” (dễ nhận thấy trong các môi trường sặc mùi “Nhà nước”) Nó đã từ chối làm cái công việc“tốt đẹp” kia bằng 1 câu kết giữa cái đại hội, với biết bao thiếu nữ xinh đẹp... tao đít cặc làm. (chẳng ngờ, sau này, có thiếu nữ trong số đó lại tỏ tỉnh với nó. Đời... buồn cười thật!)
Cao nhận thấy mình sống còn phụ thuộc quá, “ngu cũng phải đột phá”, nó nghĩ vậy! Nó nuôi ý định kiếm tiền, dù nhà nó dư sức chu cấp cho nó ăn học! Nhưng nhìn bố nó, gần 70 tuổi rồi, tóc bạc phơ, nó thấy thương bố nó lắm! dù cuộc đời bố nó, cũng “chả vất vả gì cho cam” mà bố nó tiêu tiền thì... rất là hoang!
Đợt nghỉ hè cuối năm, có 1 ông anh người dân tộc Thái rủ Cao đi bán “bún đậu vỉa hè”. Cao thích lắm! Trưa, 37 độ, 2 thằng đạp xe lóc cóc đi mua bếp, lò, bàn, ghế, vài thứ cần thiết để phục vụ cho việc hành nghề.
Bốn giờ sáng, cu cậu hí hửng dậy sớm quạt lò, đạp xe ra chợ, mua liền 5 cân bún lá, 14 cái đậu gia vị về bày ra, ngồi ké quán nước của một bà lão, với cái biển hiệu rách tươm, to đùng “Sinh Viên quán”. Mới đầu bị dọa, bị đuổi nhiều nhưng nó “mặc kệ!” nó cứ ngồi lì 1 chỗ! Rồi sau đó, ai cũng ủng hộ, và thương nó.
Họ khen nó chịu khó, nó có chí và đặc biệt là mắm tôm nó pha rất ngon.
Do bận đến trường vào buối sáng, nên Cao làm “tiểu nhị” ở một quán bia lúc tan học. Lương chẳng được bao, hay bị ông chủ sai vặt. Không quen, nó làm cộng tác viên cho 1 tờ báo, nhưng vẫn không đủ tiền “bắn thuốc làoTiên Lãng”, nó lại muốn làm 1 cái gì đó tự do... tự do, khổ mấy nó cũng chịu. Và... nó làm thật.
Cao về quê mang xe máy lên. Đầu tiên, nó chạy xe ôm. Có hôm được vài trăm, có hôm đứng “phơi chim” ở ngoài đường chả được “cóc khô” nào. Rồi nó lại chuyển sang giao rượu, rồi giao áo phông nữ, rồì bán xăng... ( Còn những thể loại như kinh doanh đa cấp, thương mại điện tử... nó chỉ bước chân vào 1, 2 lần, nghe họ “chém bão” thủng màng nhĩ, rồi “phủi đít” đi luôn!)
Cao bán xăng lẻ cho những ai phải dắt bộ qua, đến được cây xăng cũng phải mất thêm vài 3 cây số. Thấy Cao bán rẻ, có nhiều người cảm ơn. Nhưng nó cũng quái lắm! ai mà có vẻ đại gia, đại gia thì…đừng có trách!
Vào 1 ngày âm u, có 1 đôi vợ chồng gù dẫn thêm một đứa nhỏ, dắt con Dream nát đến. Trông bọn họ rách rưới quá. Người đàn bà cất tiếng nói yếu ớt:
-Anh ơi, cho hỏi chai xăng kia, anh bán giá bao nhiêu?
Cao thấy tồi tội, đắn đo 1 lúc:
-500ml, mười hai đồng, thưa anh chị!
-Vợ chồng em còn mỗi mười nghìn. Thôi, anh gạn lại đi.
-Đều là dân lao động, anh chị có vẻ khó khăn. Thôi, em chỉ lấy lại tiền gốc.
Cái từ "dân lao động" khiến nó khoái chí lắm.
-Anh tốt bụng quá! Nhưng thôi! anh cứ gạn lại phần thừa đi. Bán hàng là phải có lãi chứ anh.
Người đàn bà vừa dứt lời, Cao đã thấy 1 gã đàn ông to béo, đứng lù lù như mả tổ thằng ăn mày. Cao biết, đó là cái gã nhà ở cổng Đình Thôn, nhà gã này cũng bán xăng lẻ.
-Ê cu, ra chỗ khác chơi, để tao làm việc - nó mím chặt môi, cúi đầu và im lặng.
-Bốn mươi lăm ngàn, 2 em ơi! Không mặc cả - Lão đưa ra chai xăng 450ml.
-Không, cháu chỉ mua của anh này - người phụ nữ dứt khoát trả lời .
-Cảm ơn chị - Cao cười hà hà...
Ngay lúc đó, cái tay của lão nhanh như chớp tát mạnh vào mặt Cao, khiến Cao tều môi, máu ở chân răng chảy ra. Cái máu của người Hải Phòng lên tiếng, nó vớ luôn viên gạch ném thẳng xuống chân lão, trúng ngón chân cái của lão, máu ở chân lão cũng bắt đầu chảy ra!
Phát thứ hai, nó tiến sát hơn, nhưng lúc này, nhiều người hiếu kỳ vây quanh, như hiểu ra 1 điều gì đó, nó đáp trả viên ghạch vào vị trí ban đầu.
-Mày thứ ném xem, từ mai, mày có thể làm ăn gì ở đất nhà ông không? thằng chó! Lão to mồm nhưng mặt tái mét!
-Thích thì chết, sống thế đủ rồi! Nhưng nói thật nhé, xin ông đừng chơi cái kiểu lao động giết lao động! Thất đức bỏ mẹ.
Nói xong, nó đi thẳng đến cái quán hàng xập xệ của con mụ Tý béo, ngồi cầm điếu cày rít... ( cho lòng được “thảnh thơi”, cho đời được hảnh thơi...)
Còn lão, ngồi bất động, mồm há hốc, không nói thêm lời nào. Sau đó, tràng vỗ tay dài dằng dặc của đám người hiếu kỳ “lên tiếng.”
Nghĩ lại chuyện vừa qua, nó thấy mình cần phải tỉnh táo hơn. Và, cũng như vừa hiểu ra một điều gì đó! Những giọt nước mắt của nó lao xuống.
Đêm rét căm căm, ngoài trời chỉ có 7, 8 độ. Một mình nó mang mì, trứng, 2 bộ bàn ghề ra bến xe bán. Nhưng nó bị vài “đại ca công an” đuổi về vì mới đây thôi, chỗ này, có một ông chủ quán bị đâm chết, cũng với cái tội “biết rồi, khổ lắm, nói mãi: cạnh tranh khách". Cao lại lủi thủi về, trong cái se se lạnh 7, 8 độ, mặt nó tím tái.
Quen được 1 ông bảo kê ngoài bến xe, cùng là đồng hương, mà gã này cũng khoái cái cảnh sinh viên “kiếm tiền” nên gã giúp Cao có được 1 chỗ ngỗi thuận tiện ở cổng tòa nhà Keangnam - tòa nhà 72 tầng đang dần hoàn thiện.
Đầu tiên, Cao bán ít bánh rán, bánh mỳ kẹp trứng cho công nhân đi làm. Đến thời kỳ học sáng, nó lại ra đây ngồi, bán ít hàng tạp hóa lúc chiều tối.
Chính chỗ này - nơi mà nó cảm thấy hạnh phúc nhất, thu nhập ổn định, nó không phải xin tiền nhà, nó nói dối là nó đang làm “part time” cho 1 công ty. Có tháng, nó lãi tới cả chục triệu, nhưng nó tiêu cũng hoang, gặp bạn bè là nó chiêu đãi ngay. Nó mất cả tiền làm luật (làm luật cho mấy ông công an này thì mấy cụ công an khác lại vác xác đến “xin ăn”)
Khách quen cũng nhiều, thi thoảng có mấy em xinh tươi ra bán hàng hộ nó, có 1 em hôm nào cũng gọi điện, động viên nó mỗi khi làm về! Quan tâm tới nó trong từng giấc ngủ, bữa cơm, mỗi khi nó buồn, thật buồn.... Đó là Mai, nàng hơn nó 1 tuổi, đang theo học ngành Tiếng anh tại 1 trường đại học gần cầu Vĩnh Tuy, nó còn nhớ... nó cùng Mai dạo chơi trên bờ hồ, ăn kem , mua cho Mai món quà mà tự nó đi làm có được.
Rồi chuyện gì đến rồi cũng sẽ phải đến, nàng nói yêu nó! Nó chưa có 1 mối tình nào trọn vẹn, và nó cũng khao khát! Nhưng rồi, thời gian trôi đi, tình cảm không còn như trước - tình chỉkhi đời còn dang dở. Nó sợ người con gái quá tốt này sẽ bị tổn thương! Nó đã nói, cuộc đời nó “bất tài, bất lực, lênh đênh lắm”. Xét cho cùng, trái tim nó, vẫn chưa thực sự “biết yêu”.
Nó đã chiếm được khá nhiều tình cảm của các công nhân, kỹ sư ở Keangnam! Có ông chuyển công tác vào tận Nghệ An rồi mà suốt ngày gọi điện hỏi thăm nó, vài ông ở Thạch Thất còn kết nghĩa anh em với nó....
Nhiều lúc, nó đi bán hàng sớm, nó ăn mì gói. Vắng khách, nó tranh thủ làm cuốc xe ôm. Rồi hết hàng, 1 mình nó chạy loạn đi mua. Lủi thủi lấy hàng về, nó bị mấy anh cơ động “chặn xe”, hỏi thăm về tội xe thiếu 1 gương. Rồi Cao đưa hết tiền lẻ cho mấy anh. Sau vài câu chửi có dáng dấp chợ búa, mấy anh lục soát hết... Nhưng các anh đâu ngờ tới... số tiền chẵn, nó giắt trong cái tất chân lâu ngày không giặt! (Nồng nàn Hà Nội)
Những lúc như vậy, khách ở nhà ngơ ngác ngồi chờ, có khách nản quá, chuồn mất, quên cả trả tiền.
Những hôm nắng ráo, xe chở đồ vào công trường, bụi mù chỗ Cao bán hàng, há miệng ra là dính sạn. Lúc mưa đến bất chợt, cả người lẫn hàng đều ướt như chuột lột (Như khúc tình ca)
Chưa kể, có hôm, ngồi cả buổi mà chả có ma nào vào. Đi ngang đường về thì bị mấy anh“quái xế” quệt vào xe khiến cho người, hàng bị rơi ra, vỡ vụn! Hàng trăm con mắt nhìn nó như nhìn 1 thực thể ngoài hành tinh!
Rồi...trong 1 đêm tối, không 1 bóng người, có 1 anh nghiện cầm xilanh vào xin tiền ở quán nó. Nó phải rút dao trong cốp ra, trợn mắt, dọa bừa “bố cũng nghiện đây con...” (Mà, nhìn nó... giống nghiện thật!) May cho nó, chưa có vụ “động trời” nào xảy ra!
Kỳ học vừa rồi, nó nghỉ làm, nó học đến 29 tín, nó có ý định ra trường sớm. Nhưng nó cảm thấy mệt mỏi, nó chán, nó chả học hành gì hết. Dù sao, nó cũng chỉ cần 1 tấm bằng khá. Nó chán đối mặt với những con điểm, những kỳ thi “vô nghĩa” này rồi! Nó chán nghe mấy ông Giáo sư giảng bài rồi ( nhiều ông nói chả bằng mấy bà “đồng nát” ở quê nó!) Có thể, học xong, nó sẽ sang Trung Quốc, rồi “bám váy” vào người thân của nó. Cũng có thể, nó lại liều mạng kiếm tiền trong nước, rồi học tiếp! Và, cũng có thể, chẳng may nó chết... thì sao? Cuộc đời... khó nói lắm!
Cuộc đời nó là vậy, toàn chậm 1 bước chân. Như cái bảng điểm của nó! Nhiều môn 7,9! Như cái mối tình “dở hơi” của nó, hơn 2 tháng trước, có em gọi điện khóc lóc, hỏi nó có quan tâm tới em không? Có dám công bố quan hệ không? Nó cảm thấy sờ sợ... nó không có câu trả lời! Nó ngồi nghĩ nửa tháng rồi định trả lời em thì em đã công bố hẹn hò với cái thằng khác mất rồi! (Buồn thật!) Vậy mà, sau đó, em vẫn cố tình rủ nó đi chơi! Rồi về nhà, em hồn nhiên tán tỉnh cái thằng đó! Nó thấy mình bị đem ra làm trò cười! Nó cú! Và nó bảo với em,“Thôi, trung thành với 1 thằng thôi, em ạ! Anh rút lui” Và... nó rút lui thật!
Trong cuộc đời đi học, mỗi chuyến thực tế vừa rồi là nó cảm thấy vui nhất! Mới về với người Kinh , mà nó đã nhớ người Dao đến lạ lùng, nhớ núi rừng người Dao đến lạ lùng (Nếu mai này nó chết, nó muốn được chôn cất ở núi rừng, hoặc biển đảo xa xôi, càng hẻo lánh, càng tốt! Nó sợ bon chen, sợ, sợ lắm rồi!)
Xét cho cùng, tình yêu (và cả cuộc đời của nó) chả khác nào 1 con chó! “Khi chạy, nó đuổi! mà khi đuổi, thì nó chạy.” Nó sợ, sợ yêu - cái tình yêu thời kỳ Đổi mới!
Thôi, kệ đi! Đến đâu thì đến vậy, chết thì chết, nó nghĩ vậy! rồi nó tỏ ra vui vẻ trước mọi biến cố cuộc đời!
Thời gian ngồi mòn đít trên ghế giảng đường có lẽ sắp kết thúc. Và nó không hề cảm thấy hối hận về cuộc hành trình vừa qua.
Và tất nhiên! Một cuộc hành trình mới lại bắt đầu.
0 Bình luận "Hành trình của Cao!"